CHÚA NHẬT 14 THƯỜNG NIÊN B Mc 6, 1-6 "Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, "(Mc 4,4) Bài chia sẻ của Chánh Xứ Giuse

"Ngôn sứ có bị rẻ rúng,

thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình,

hay giữa đám bà con thân thuộc,

và trong gia đình mình mà thôi."(Mc 4,4)

Những người Nagiareth không chịu nghe những lời Chúa nói vì hai lý do:

          1. Họ bảo nhau: “Anh ta không phải là làm thợ một đó sao"?

Người làng Nagiarét khinh dể Chúa Giêsu chỉ vì Ngài là một công nhân, một người thợ, một người bình thường, một con người mà trước đây khi ở với họ,họ  chẳng thấy Ngài có gì đặc biệt cả. Vậy mà bây giơ lại đứng lên giữa họ như một người dạy dỗ.

Nói tới đây tôi nhớ đến một người, một trong những lãnh tụ quan trọng trong phong trào công nhân nước Anh đó là Will Crooks. Ông ta được sinh ra trong một gia đình rất nghèo. Hình ảnh đầu tiên mà ông còn nhớ được về người mẹ của ông là hình ảnh mẹ ông khóc vì không biết lấy gì để ăn trong bữa sau. Ông bắt đầu làm việc trong một lò rèn, lương hàng tuần là năm hào. Vì khả năng trời cho, cộng với sự cần cù làm việc, ông trở thành một tay thợ giỏi, dũng cảm và ngay thẳng nhất thời bấy giờ. Sau đó ông tham gia việc chính trị ngay tại xã và trở thành chủ tịch đầu tiên của phong trào công nhân lao động thị xã London. Việc ông lên làm chủ tịch đã làm cho nhiều người rất bất mãn. Một ngày nọ, giữa đám đông, có một mệnh phụ dè bỉu ông “người ta bầu Crooks làm chủ tịch à, anh ta chỉ là dân thợ bình thường mà thôi”.

Dân chúng ở Nazarét khinh dể Chúa Giêsu chỉ vì Ngài là một công nhân bình thường. Họ coi trọng những thế giá của gia đình, dòng tộc, giàu nghèo và phổ hệ. Chính vì thế mà họ đã chẳng kiêng nể gì đối với Chúa Giêsu, mặc dầu là Chúa đang được mọi người kính trọng ở nhiều nơi.

Chúng ta cần cảnh giác đối với sự cám dỗ đánh giá của một người căn cứ vào cái mã bề ngoài, vào những cái tạm thời nay còn mai mất của họ. Hãy cố mà nhìn vào giá trị nội tại của chính người ấy để đánh giá chúng ta mới có thể có được cái nhìn công bằng.

  2. Và họ còn nói “Đây không phải là con trai bà Maria hay sao?”

          Những người ở Nagiarét khinh dể Ngài vì họ biết rõ Ngài và gia đình Ngài: "Ông ta không phải là bác thợ, con bà Ma-ri-a, và anh em của ông không phải là các ông Gia-cô-bê, Gio-xê,  Giu-đa và Si-mon sao? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao?"(Mc 6,3) Toàn là quen thuộc cả...những người ấy có hơn gì chúng ta. Vậy thì tại sao "Bởi đâu ông ta được như thế? Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là gì? Thật là chuyện ngược đời. Nghèo như thế! Tầm thường như thế mà lại lên tiếng giảng dạy. Lại còn ngạo mạn dám nói là những lời Kinh Thánh đó ám chỉ về mình. Và Maccô ghi: "Và họ vấp ngã vì Ngài"(Mc 6,3).

 Vâng! Thật là người ta quả khó mà tin được vào sự vĩ đại vượt bậc của một người nhất là người đó quá quen thuộc với mình, từng chung sống gần gũi với mình.

Thomas Campell là một thí dụ. Ông là một nhà thơ lớn. Cha ông ta lại chẳng biết gì về thi ca. Khi Thomas xuất bản tập thơ đầu tay, với tên tác giả là Thomas, ông gửi một tập tặng cha mình. Ông cụ cầm tập thơ lên xem. Thật ra ông chỉ nhìn vào bià sách chứ chẳng đọc gì trong nội dung. Ông cụ kinh ngạc tự nhủ  “nó mà có thể làm được cuốn sách như vậy à?”.

Nhiều khi trong cuộc sống, chính sự thân quen đã làm cho con người không nhận ra được sự vĩ đại, tốt đẹp của nhau, có khi còn coi thường nhau, xem nhẹ nhau.

2. Đó là chuyện ngày xưa! Còn ngày nay thì sao?

Có lẽ cũng chẳng khác gì.

Chúng ta thường hay xét đoán và đánh giá con người theo dáng vẻ bên ngoài hơn là theo những giá trị đích thực của người đó.

Một nhà hiền triết đi tới một đô thành và được biết ở đó có một người mến khách. Bất cứ người đi đường nào cũng được anh ta cho ăn uống tử tế. Nhà hiền triết đến nhà anh ta, nhưng mặc bộ quần áo rách nát. Chủ nhân không những không kính trọng mà còn tỏ vẻ hất hủi khách. Nhà hiền triết lấy làm khó chịu và bỏ đi.

          Hôm sau, nhà hiền triết mượn đâu được một bộ đồ sạch sẽ, mặc vào và lại đến nhà người nọ. Lần này, chủ nhân đon đả đón tiếp khách, mời ngồi cạnh mình và sai dọn tiệc rượu thết đãi. Nhà hiền triết ngồi trên tấm thảm và bốc thức ăn bỏ vào vạt áo. Thấy lạ, người chủ hỏi:

          - Ngài làm gì thế?

          Nhà hiền triết đáp:

          - Hôm qua tôi đến đây mặc bộ quần áo cũ và chẳng được ăn uống gì. Hôm nay tôi được thết đãi linh đình như thế nào là nhờ bộ quần áo mới của tôi, cho nên tôi khao nó!

Người chủ nghe nói đâm ngượng, không biết trả lời thế nào!

Lạy Chúa Giêsu,
Xin thêm đức tin cho chúng con
để khiêm tốn thấy Ngài
tỏ mình thật bình thường giữa lòng cuộc sống.

Video

Bài viết liên quan