THỨ NĂM TUẦN 5 THƯỜNG NIÊN Mc 7,24-30 Bài chia sẻ của Cha Chánh Xứ Giuse

1. Chúa Giêsu chữa bệnh cho người con gái của một phụ nữ Phênixi:

Đọc trong Tin Mừng chúng ta thấy, Chúa Giêsu là người không thích phô trương, cũng không thích người ta theo Ngài vì những phép lạ. Ngài chỉ muốn âm thầm kín đáo gieo đức tin vào trong lòng người ta, và khi người ta đã tin thì người ta sẽ theo Ngài cách trung thành hơn. “Ngài vào nhà nọ, không muốn cho ai biết”(Mc 7,24)

Platon hồi ấy là người yêu nghệ thuật. Nhà ông được trang trí bằng nhiều tấm thảm quí đẹp. Một hôm Diogène, người chủ trương sống màn trời chiếu đất, đầu đường xó chợ, tới thăm Platon. Tới nơi mặt đỏ gay, con mắt trợn trừng, ông ta vừa đạp phành phạch lên tấm thảm quí của Platon vừa nghiến răng nói:

- Ta chà đạp dưới chân tính khoe khoang kiêu hãnh của nhà ngươi!

 Platon bình tĩnh trả lời:

- Phải, và với một sự khoe khoang kiêu hãnh sâu rộng hơn nữa!

Té ra đời sống bên ngoài đầy quảng cáo của Diogène cũng không đi đôi với đời sống bên trong. Nhà quân tử cũng mắc bịnh phô trương!

Tôi biết có một gia đình không có tiền lo sách vở cho con đi học, không có tiền để đóng học phí cho con, thậm chí lúc trong gia đình có người qua đời không có đủ tiền để mua cho người chết một cái hòm, phải đi vay muợn chỗ nọ chỗ kia. Thế nhưng trong trong lễ an táng tôi thấy có đủ kèn trống và nhiều thứ khác nữa chẳng khác gì một gia đình khá giả. Rồi khi xong xuôi mọi sự người chủ gia đình đó đến xin tôi giúp đỡ. Tôi bảo “Không có tiền mà tôi thấy lễ an táng có thiếu cái gì đâu”. Người đó trả lời: “Con không làm thế sợ người ta chê cười, sợ người ta nói”

Hình như mỗi người chúng ta tự trong thâm tâm của mình vẫn có một cái gì đó không ổn khi phải đối diện với sự thật, cho nên chúng ta phải mượn sự phô trương bên ngoài để che lấp đi. Chúa Giêsu bảo: “Sự thật sẽ giải phóng anh em”. Chúng ta hãy xin với Chúa cho chúng ta được can đảm. Can đảm sống với chính con người thật của chúng ta, không để cho những dư luận cũng như lời ra tiếng vào của những người chung quanh ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.

2. Người đàn bà trong câu chuyện hôm nay là tấm gương cho chúng ta về vấn đề này. Đối với Chúa quả là bà ta chẳng là gì. Chúng ta hãy xem cách bà đối thoại với Chúa, chúng ta sẽ thấy điều đó:

Trước hết chúng ta thấy bà là một người rất khiêm tốn: chịu nhận làm “chó con”

Thứ đến bà có một đức tin kiên trì: dù bị khước từ ban đầu bằng những lời rất nặng nhưng bà vẫn không nản lòng.

Và cuối cùng, bà có một lòng phó thác nơi Chúa: Chúa Giêsu bảo bà “Cứ về đi, quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi”(Mc 7,29). Dù chưa thấy hiệu quả, nhưng vì tin Lời Chúa nên bà ra về.

Trong cuộc đối thoại thú vị này, người phụ nữ đã dành được phần thắng: con gái của bà đã được khỏi bệnh, và Chúa Giêsu cũng được lợi: vì đã giúp được một người thoát khỏi cảnh khốn cùng.

Đây quả là một cuộc đối thoại thành công mà bí quyết thuộc về cả hai phía: Người đàn bà thì khiêm tốn với ý chí và đức tin mạnh mẽ, không có một chút phô trương tự mãn nào nơi người bà, còn Chúa Giêsu thì hiền hòa, linh hoạt trong cách làm việc. Kết quả quá đẹp. Đẹp cả cho Chúa và đẹp cả cho người đàn bà.

Phần chúng ta không biết cho đến bao giờ chúng ta mới học được sự khiêm nhường của người đà bà này và không biết đến bao giờ chúng ta mới học được sự hiền hòa như Chúa Giêsu trong câu chuyện chúng ta vừa được nghe.

Xem ra có vẻ rất khó nhưng nếu chúng ta biết cậy dựa vào ơn của Chúa tôi tưởng chúng ta có thể làm được.

Lạy Chúa

Con chỉ là giọt nước

Giữa biển cả mênh mông,

Một mình con không thể

Tưới mát cho ruộng đồng

Con chỉ là dấu trắng

Trong bản nhạc ngân nga,

Một mình con không thể

Dệt nên bản tình ca.

Con chỉ là cánh én

Trời cao rộng xa gần,

Một mình con không thể

Làm nên cả mùa xuân...

Một mình con không thể

Sống đơn độc hôm nay,

Giữa vòng người giả dối,

Giữa giòng đời cuốn quay.

Một mình con không thể

Sống cô quạnh bơ vơ,

Không một người nâng đỡ,

Không một Đấng chở che...

Con nguyện được nhỏ bé,

Sống chung thủy sắt son,

Bằng trái tim thơ trẻ

Với những người quanh con. Amen

Video

Bài viết liên quan