Thứ Sáu tuần 12 thường niên Mt 16, 13-19 Lễ Trọng Kính THÁNH PHÊRÔ VÀ THÁNH PHAOLÔ, TÔNG ĐỒ Bài Chia sẻ của Cha Phó Đaminh

Hôm nay, Giáo Hội hân hoan mừng lễ hai thánh Phêrô và Phaolô. Hai vị đã tuyên xưng danh Chúa và đặt nền tảng cho Giáo Hội của Chúa ở trần gian này. Thánh Phêrô, vị thủ Lãnh trong việc tuyên xưng đức tin và thiết lập Hội Thánh cho số sót Israen, một Hội Thánh được đặt trên nền tảng lòng tin. Hội Thánh tiên khởi nói lên sự duy nhất của Thiên Chúa Ba Ngôi. Thánh Phaolô, Vị tông đồ dân ngoại, là Thầy và là sứ giả Tin Mừng cho muôn dân được kêu gọi. Mừng lễ các Ngài, chúng ta thử tìm hiểu ơn gọi của các Ngài và ý nghĩa của ngày lễ hôm nay.

Nhìn vào đời sống tự nhiên, ta thấy hai Thánh Tông đồ Phêrô và Phaolô có nhiều dị biệt. Thánh Phêrô có thân thể to lớn vạm vỡ trong khi Thánh Phaolô là một người bé nhỏ, gân guốc. Thánh Phêrô là một ngư phủ quen làm việc trên biển. Thánh Phaolô là một nhà trí thức quen làm việc với sách vở. Thánh Phêrô thuộc tầng lớp bình dân. Thánh Phaolô thuộc tầng lớp biệt phái. Thánh Phêrô là một trong những Tông đồ đầu tiên trong khi Thánh Phaolô là Tông đồ cuối cùng được Chúa kêu gọi.

Nhưng hành trình tâm linh của các ngài có nhiều điểm tương đồng.

Các Ngài đều trải qua kinh nghiệm tội lỗi. Thánh Phê-rô là con người tự tin. Trong nhóm 12, Ngài là người mạnh dạn phát biểu trước mỗi câu hỏi mà Chúa Giêsu đặt ra. Ngài tin tưởng vào khả năng, vào đức tin, vào sự trung tín của mình. Ngài mạnh dạn nói với Chúa : “Dù mọi người có bỏ Thầy, con quyết liều mạng vì Thầy”. Để huấn luyện Ngài, Chúa đã để Ngài trải qua nhiều thất bại : suốt đêm đánh cá mà không được gì ; đang đi trên mặt nước thì bị chìm xuống ; nhưng thất bai ê chề đau đớn nhất là Ngài đã hèn nhát chối Thầy trước mặt một người thị nữ tầm thường. Qua thất bại đó, Ngài mới biết rõ con người thực của mình là yếu hèn. Thất bại đã khiến Ngài thấy mình chẳng là gì, chẳng có gì ngoài một vực thẳm hư vô. Thất bại đã giúp Ngài biết hạ mình khiêm nhường thẳm sâu cho đúng với sự thực của mình.

Thánh Phaolô cũng trải qua một kinh nghiệm tương tự. Ngài rất tự hào, tự tin vào dòng dõi, khả năng,  vào đạo đức của mình. Ngài đã nói : “Nếu ai có lý do để cậy vào xác thịt, thì tôi càng có lý do hơn : tôi la người Pharisiêu nhiệt thành..., còn sống công chính theo Lề luật, thì chẳng ai trách được tôi” (Phil 3,4-6). Nhưng trên đường đi Đamát, khi Phaolô bị ngã từ trên lưng ngựa xuống đất thì niềm tự tin tự hào kia cũng biến mất. Bị ngựa hất xuống đất Phaolô chợt nhận ra rằng niềm tự hào của mình chỉ là què quặt. Bị ánh sáng từ trời chiếu loá mắt, Phaolô chợt nhận ra rằng ánh sáng trí thức nơi mình chỉ là bóng tối. Bị ngựa hất xuống đất, Phaolô mới hiểu rằng sức riêng của mình cùng với những phương tiện trần gian chẳng đưa mình đi tới nơi. Bị mù mắt Phaolô mới hiểu rằng không có ánh sáng của Chúa, chẳng có ai nhìn ra chân lý. Ngài chỉ còn một con đường duy nhất là hạ mình xuống đáy vực sâu yếu hèn để nhận biết sự hư vô của mình.

Đời các Ngài là một hành trình truyền giáo không mệt mỏi. Các Ngài ra đi, ra đi không ngừng để đem Tin Mừng đến tận cùng thế giới. Các Ngài dùng mọi dịp, mọi hoàn cảnh để loan báo Đức Kitô. Bị đe doạ, bị đánh đòn, bị bắt bớ, bị hiểm nguy, các Ngài vẫn kiên trì, hiên ngang, vui tươi rao giảng Lời Chúa. Ngọn lửa ấy thiêu đốt các Ngài mãnh liệt đến độ Thánh Phaolô phải thốt lên : “Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng”. Lửa nhiệt tâm truyền giáo đã đưa các Ngài tới điểm tương đồng cuối cùng là dâng hiến chính mạng sống làm chứng cho Đức Kitô.

Hành trình tâm linh của các Ngài cũng là hành trình mà mọi người  phải theo nếu muốn tiến bước trên đường thánh đức. Khởi điểm của hành trình là nhận thức mình tội lỗi yếu hèn, cần ăn năn trở về, cần được ơn cứu độ. Nhận thức sự hư vô của mình để bám chặt vào Thiên chúa, phó thác cho Thiên chúa tất cả cuộc đời mình. Nhận thức ấy đưa ta đến khiêm nhường sâu xa. Một toà nhà càng muốn xây cao, nền móng càng phải chìm sâu, Một sự khiêm nhường càng sâu xa càng giúp ta tiến xa trên con đường tìm Chúa và gặp Chúa. Một khi đã cảm nghiệm được tình yêu của Thiên chúa trong đời mình, ta sẽ bị tình yêu Chúa thiêu đốt. Ngọn lửa yêu mến ấy sẽ thúc bách ta hăng say làm việc tông đồ.

Ngày nay Chúa đang mời gọi mỗi người Kitô hữu đáp lại tình thương của Chúa bằng việc phục vụ Hội Thánh. Chúng ta có thể phục vụ Giáo Hội khi biết tham gia vào những sinh hoạt của cộng đoàn giáo xứ nơi mình đang sống. Những công việc đó dù bị người ta xem là "việc bao đồng" nhưng thực chất là trách nhiệm của mỗi người Kitô hữu.Bởi vì Thiên Chúa mời gọi chúng ta đến với Ngài trong Giáo Hội, để chúng ta được biến đổi thành con cái Thiên Chúa, sống trong sự hiệp thông với Chúa và với nhau. Tất cả mọi sinh hoạt của người đồ đệ Chúa đều được diễn ra trong Giáo Hội của Ngài và mọi Kitô hữu đều được quy tụ lại với nhau trong Chúa, trong một thân thể huyền nhiệm của Chúa. Đây là Giáo Hội của Thầy, trên đá tảng Phêrô, Thầy sẽ xây Giáo Hội của Thầy và cửa hỏa ngục sẽ không thắng được.

Lễ hai thánh Phêrô và Phaolô là lễ kính mầu nhiệm Hội Thánh đặt nền tảng trên các Ngài. “Lạy Chúa, Chúa đã ban cho chúng con được vui mừng hoan hỷ nhân ngày đại lễ kính hai thánh tông đồ Phêrô và Phaolô. Chính nhờ các Ngài, Hội Thánh đã bắt đầu đón nhận đức tin, xin cho Hội Thánh cũng luôn trng thành tuân giữ lời các Ngài giảng dạy” ( Lời nguyện nhập lễ, lễ hai thánh Phêrô và Phaolô, tông đồ ).

Video

Bài viết liên quan