THỨ BẢY TUẦN 14 THƯỜNG NIÊN Mt 10,24-33 "Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời."(Mt 10,32) Bài chia sẻ của Cha Chánh Xứ Giuse

1. "Anh em đừng sợ người ta”(Mt 10,26).

Sự sợ hãi thường làm cùn nhụt chí khí của con người. Vì sợ bị đói khát, nghèo khổ, thiếu thốn mà rất nhiều người đã trở nên nhỏ nhen, ích kỷ, tham lam.

Vì sợ bị coi thường, bị khinh dể, bị chà đạp mà nhiều người đã trở nên kinh kiệu, kiêu căng, độc ác.

Vì sợ mất uy tín, mất uy quyền, mất quyền lợi thế gian mà Giáo Hội, đôi khi cũng đã có những quyết định không hoàn toàn phù hợp với Tin Mừng.

Vì sợ bị bắt bớ, bị thiệt thòi phiền hà, mà nhiều người đã có thái độ đóng chặt cửa giống như các tông đồ ngày đầu tuần trước biến cố Phục Sinh. Họ cố “chôn thật kỹ nén bạc của mình”, với một thái độ tự vệ cao bằng cách lúc nào cũng cảnh giác đối với những người chung quanh, làm cho bầu khí yêu thương bị chết nghẹt vì những nghi kỵ triền miên không bao giờ chấm dứt.

Josepth Staline, vị chủ tịch thét ra lửa của nước Nga rất sợ khi đi ngủ mỗi đêm. Ông ta đã làm cho mình bảy phòng ngủ khác nhau, mỗi phòng được khóa cẩn thận như một cái tủ sắt vậy. Để cho kẻ thù không biết ông ngủ ở phòng nào, mỗi đêm Staline ngủ một phòng khác. Ông có năm chiếc xe với năm tài xế khác nhau. Khi nào đi đâu, màn cửa các xe đều rũ kín để không ai biết ông ngồi trên chiếc xe nào. Ông sợ người ta đầu độc đến nỗi ông phải tuyển một người hầu để chỉ làm một việc duy nhất là nếm trước những món ông ăn thật kỹ mỗi ngày.

Vâng sự sợ hãi đã làm cho con người nói chung và những người con của Chúa nói riêng, không còn giữ được lòng trung thực với chính mình nữa.

Bởi vậy, người  môn đệ của Chúa cần phải biết “không sợ” “Đừng sợ”(Bất úy) thì chúng ta mới có thể có được thái độ trẻ thơ mà tha thứ và yêu thương.

Trong kho truyện Thiền có câu chuyện sau: Trong một ngôi làng kia có một nhà sư rất mực đạo đức được mọi người mến chuộng. Nhưng rồi một ngày kia có một cô gái trong làng lỡ mang thai với tình nhân. Vì sợ hãi, cô đã đổ thừa cho nhà sư kia là tác giả của bào thai đó. Nghe vậy, cả làng phỉ nhổ ông và khi đứa bé chào đời thì người ta đem đến trao cho ông bắt ông phải nuôi. Người ta đã không tiếc lời mắng nhiếc ông một cách thậm tệ. Nhưng ông vẫn bình tĩnh trả lời họ:

- Thế à” rồi vui vẻ nhận đứa bé rồi hằng ngày đi xin sữa mà nuôi nó.

Sau một thời gian vì hối hận, cô gái kia thú nhận sự thật. Cả làng hốt hoảng đến xin lỗi và xin nhận đứa bé trở lại. Nhà sư cũng chỉ nói:

- Thế à” rồi giao lại đứa bé cho mẹ của nó.

Trước mỗi biến cố cuộc đời, người Kitô hữu thường hay băn khoăn: “Tôi phải làm gì? Phải cầu nguyện hay hành động, phải im lặng hay lên tiếng?” Phải đấu tranh hay chia sẻ, phải lên án hay cảm thông? Chúa muốn chúng ta phải luôn trung thực. Muốn thế thì phải không biết sợ. Bằng không, chúng ta khó có thể có được tự do để đứng về phía chân lý và tình yêu.

Mục sư Wumbrant bị cầm tù nhiều năm. Ông bảo rằng, trong Thánh Kinh có 365 lần lời Chúa dạy ta đừng sợ, như thế mỗi ngày ông sống một câu.  Và trong suốt năm lúc nào ông cũng giữ được tinh thần bình an thanh thản và yêu thương những người bắt giam ông.

2. Khi thực sự yêu thương ai, người ta sẽ lấy làm sung sướng được chịu khổ vì người mình yêu. Các tông đồ đã sung sướng như thế ( Cv5,4-41).

Các ngài đã yêu thương Chúa, đến dộ cảm thấy vui mừng được chịu đau khổ vì Chúa.

Một sỹ quan người Anh có đức tin mạnh mẽ cùng gia đình xuống tàu để phục vụ ở một xứ xa. Tàu rời bến vài ngày thì gặp bão. Mọi người rất sợ, người vợ viên sỹ quan thì lại sợ hơn cả. Phần ông thì ông cứ bình thản như chẳng có gì xảy ra. Vợ ông trách ông là ông đã không quan tâm gì đến an nguy của vợ con.

Trước thái độ hoảng hốt của người vợ như thế, ông không nói một lời. Ông vào phòng rồi quay trở ra với một thanh kiếm trong tay. Ông dí mũi kiếm vào ngực vợ. Lúc đầu bà tái mặt đi nhưng ngay sau đó thì bà phá lên cười thật lớn tiếng như không biết sợ hãi là gì. Thái độ đó là cho vị sĩ quan thắc mắc:

-  Làm sao em có thể cười khi anh dí mũi kiếm vào ngực em?

- Làm sao em sợ được khi lưỡi kiếm trong tay một người rất thương em!

- Vậy thì tại sao em lại muốn anh sợ cơn bão này khi anh biết rằng, nó ở trong tay Cha anh là người hằng yêu mến anh? (Góp nhặt).

Mẹ Têrêsa nói: " Đừng sợ. Cuộc sống phải có nỗi thống khổ, phải có sự đau đớn – một dấu hiệu rõ ràng là Chúa Giêsu đã kéo bạn đến gần trái tim của Ngài đến mức Ngài có thể chia sẻ nỗi đau đớn của Ngài cùng bạn. Không có Chúa, chúng ta chỉ có thể trải rộng nỗi đau khổ xung quanh chúng ta mà thôi.

 

Lạy Chúa Giêsu, cuộc đời này có lắm cái xấu và những người xấu, nhưng bên cạnh đó còn có biết bao nhiêu người đang cố gắng xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Xin cho con đừng bao giờ vì sợ người xấu mà quên đi sứ mạng của con là phải cộng tác với người lành để xây dựng cho Chúa một thế giới tốt đẹp hơn. (Hosanna).

Video

Bài viết liên quan